I always admire people with life-changing ideas constantly in their head. “What do we call them? Ah, entrepreneurs”. Science has proven that I’m not an entrepreneur by any means ( based on my epic history made from countless dump ideas and failed investments). I guess I just don’t have an entrepreneur superpower but I want to become one even just once, maybe I have to be like Stan Lee and write my own story from a combination of a lot of Monsters, chips and vivid imagination. Well, I will create my own story with Mr.me becoming a true entrepreneur, let's do this with a tragedy !?
The feeling of losing is such a terrible emotion, and winning doesn’t feel as great as you’d think it should. Yes, you’re right, I’m talking about …gambling. Nobody wants to admit defeat, but I have been defeated by gambling more than once.
2019 was a tough year for me as I’ve lost everything playing the fool. But before we continue, allow me to introduce an elephant in the room. I am street-smart, have a skill to deliver insults with a smirk, and often poke fun at my own promiscuous behavior. I indulge in the hobbies of typical teenagers of almost any era. I also have a strong interest in gambling, especially gambling, which was where all my money went (and lost).
Needless to say, I am forced into waitering for a local diner - in a small “hẻm” in
Sai Gon where I’ve considered “start over”. I have worked and fend for myself the whole time at this dang diner. Not too long but long enough to lead me to become slightly bitter, but I try to hide it with my sarcasm as my emotional shield.
I wake up every morning in a bed that too small, driving my poor soul on a bike that’s too old and then I go to work to a job for which I get paid too little, but after my 15-hour shift ended, well, I like to treat myself to a nice ‘I-make’ Souffé.
Souffé was the only nice thing my old lady taught me before she walked out of my life. Anyway, you don’t want to hear about that woman, you want to hear about the light, fluffy and puffy made with egg yolks, beaten egg whites and lots of love - a perfect sweet Souffé. “Wow” - just one bite then I’d forgive my life so much.
I sit alone in the darkness room, munching a cake to smithereens in my mouth with the same spoon I used to eat noodles. There is a strange feeling that my real life has not yet begun. For the time being, I’m doing this, I’m doing that, but there’s always this kind of fantasy that the presence of reality is just a prelude to some more ideal future.
– “ When will I get out of this ? ”
– “ When will I get out of this infernal place ?.. ”
I am often portrayed as being comfortable with solitude, or depicted as brooding and solitary characters who prefer to work alone. But my life has a way of going forward even when I do not prefer it. And refusing to move along with it can leave me miserable. To say goodbye to that part of my life and embrace what is to come - a partner.
Me, a hard working waiter, soon found myself helping Lyn. Who was Lyn? A naive, untrained individual with a masculine face just got hired. My boss claimed that I needed someone to help me run the tables, but I knew that wasn’t a reason, but because Lyn's face would attract more lonely female diners. What a strategy !
I soon find out that Lyn has never worked a day in his life. This “hell” just gets even hotter because now I have to become a mentor of a guy who has never learned to carry trays or even balance plates. I hate him so much and for so many reasons (for god knows why or probably because of his face). I felt like I was being evaluated and judged on my worthiness for him, by my boss.
I don't hesitate to let him know that I really don't like his presence here. But he always proved to be a good listener and completely ignored the unfriendly support from me. This makes me hate him even more. He tries to talk to me behind the counter whenever he can, and the only thing he always got was a yell
– “ Listen carefully. We will never be friends. I don't want to make friends, and we should keep that way, ok !?”
So I was repulsed. I was cold, and stone hearted, and unfriendly to him. I wanted him to know he would not be horning in on my relationship. I did it all wrong. I walked away with a smirk, and left him alone with the silence. That feels dominated.
That night I was on the way home, I saw Lyn lay huddled in a small corner. It was dark but I still recognized his face. It turned out that he is homeless and he has nowhere to go.
– “ You can come to my place… ”
Well, this could be my biggest regret, I seem to have forgotten everything I said to Lyn earlier out of compassion. “ Maybe he could be better than a dog” - I was thinking in my head probably just to make up for my stupid decision.
I’ve developed obsessive-compulsive disorder since I was 12 and I’m kind of introverted so I don’t like company or visitors to my place. And guess what, just 5 minutes in, Lyn was chunking on my leftover Souffé.
“ Wow, this is the best Souffé that I’ve ever had, and it is not even warm ! ” - Lyn said while choking on the cake
Turns out he was just like me, he lost everything from previous business deals. His parents disowned him and they moved to another place. Knowing that made me start opening up around him.
The second long conversation now ends in minutes, the minutes long conversation now ends in hours and once the strangers are now buddies. The two of us strike up an unlikely friendship after Lyn discovers that I can make a good Souffé, we may have found our big break by opening a cake shop but before that we just need to wrangle up the start-up cash.
I’ve been through my life of being let down by the people around me and as a result, I don’t believe good things can or even should happen to me; even if they do, I often believe they are doomed to fail, which contrasts with Lyn’s optimistic worldview. I’ve found myself eventually softening and the two of us team up for a new business venture.
I told you I was kind of bitter right? That was true. I have a clear sense of who I am by understanding my strengths. So obviously, I wished my partner acted, thought, or did more like me. I mistakenly emphasize that my partner needs to excel in most areas or be competent at most things I do.
After a time I became a waiter, I’ve turned myself into an extremely lazy person, rarely willing to go out of my comfort zone, which results in Lyn needing to drag me along for random things. The first random thing was Lyn suggesting that we should say “Hi” to the other tenant in our apartment ( and bring a Souffé plate to them of course ). One of the doors we were knocking belonged to Mrs.Chi - an ethnic woman who prefers to dress in sleazy clothes even in her middle age years.
–“Why is it so sweet!?” Mrs.Chi said, I couldn’t believe that was her reaction after biting a small piece for the first time, guess who was rightfully annoyed by that.
It turns out that Mrs.Chi runs a home cleaning service called “ChiTaskee” and she asks us how we expect to accomplish our Souffé business with so little money. Then she asks if we want to work for her, of course, Lyn got so excited about that, but for me, it violated so much on my sensitive system, so it was a no go. I declined her offer.
A day after, Lyn convinced me to take the offer from Mrs.Chi because we gotta make some extra cash in order to keep our business dream alive. Later, we went back to Mrs.Chi’s apartment, with a Souffé, to apologize and took the offer.
Mrs.Chi tests me and Lyn to see if we’re adept enough to work for her cleaning business. She was impressed by me but not Lyn, and suggested privately to me that Lyn is holding me back and he should let go of me. I resisted the suggestion at first but, when Lyn carelessly ruins a batch of plates, I find myself wondering if Mrs.Chi has a point
– “ He is like a rock, tied to you, a balloon. He holds you down, drags you down
You cut him loose, and … the balloon fly up ” – Mr.Chi whispered in my ear
Leaving Mrs. Chi’s place, my mind never stopped thinking about what she had said. But on the next day, we were at the diner, one of our lady guests was having a bite to eat with her friends. She was talking while chewing a large piece of chicken, she started to laugh. As she swallowed, the food got stuck and she could not breathe. At first, I thought it was a joke, but then we quickly realized the situation was serious when we saw her face change color. Unsure of what to do, my brain was dead completely because I didn’t know how to react in that kind of situation.
One of her friends called out for help. It is at that moment that Lyn jumped out from the kitchen and stepped in to help the lady. He stood behind her and he placed his hands on her abdomen. He had her one strong abdominal thrust, which is all it took for the piece of chicken to pop out of her mouth. Relieved, the lady regained her breath.
At that moment I realized what a fool I was. A man’s worthiness should be recognized by what he can do, not by what he cannot. There will be many things on the entrepreneurial path that no man can do by himself. We need each other to complete our dreams. Seriously, no one is a rock, we’re both balloons.
– “ You do your thing, I’ll do mine !”
I think we are the first ones to doubt ourselves. We look at our idols and wonder If we'll ever be like them. But If we set our imagination free, the outrageous might also become possible. Dreams can come true!
After dealing with some elderly customers, I was introduced to some business people who could love my Souffé and suggested that I could sell them at a coffee shop. Lyn and I meet with the shop owner, but the lady is rejected on the grounds that the Souffé isn’t special. First of all, what else does she want from my cake? It’s a freaking Souffé! I couldn’t believe the standard that this society has imposed on this lovely cake.
As a result, Lyn drags me along to a free decorating class, run by two rude women who belittle my Souffé is not creative enough. I am given a homework assignment and must make a “creative one” at home. I, determined to prove that I can do it, I told Lyn that I would stay up late to make one.
Midnight came, I still couldn't put my finger on it. Then I heard the sound of Lyn's footsteps walking up the old wooden stairs of our apartment. He must be very disappointed in me. The room door creaked open, revealing me in my pajamas, a flour-dusted apron tied around my waist. I stood by the oven, a fake smile on my face, holding a tray of overcooked Souffé.
“How's everything ?” - Lyn asked while looking up and down at me like I’m an idiot.
ME “Don’t ask! I couldn’t make it, I don’t have any creativity! ”
LYN “It's okay, just do like you do. Anyway, you must be starving. I brought your favorite fried rice.”
To be honest, for someone with an over-proof ego like me, it's tough to accept what others say I can't do. Plus, this is about my Souffé. Such a shame, blaspheme!
ME “ How’s things at the diner today ?”
LYN “ Busy. We had a vegetarian couple complain about the food, and the boss was really angry”.
ME “ What's the matter !? ” - I asked like I even care what did happen at the diner
LYN “ They got the soup, they claimed it was too salty. ”
ME “ Salty !? salty ! That’s right. It needs to be salty ! ” - I yelled out loud
LYN “ What ?? ” - Lyn had no idea what happening
I jumped up and ran quickly to the nearby grocery store left behind Lyn's confusion. I muttered under my breath to make sure I had everything I needed. Lyn already fell asleep on the sofa when I got back. Poor creature, he worked two shifts in a row for me just because he wanted me to take the time to do the homework. That night was longer than It need to be. I turned on the oven and started perfecting the Souffé.
Next morning in class, I remade the Souffé for everyone under my teacher's watch. I created a savory souffé made with cheese, ham and onions. I made this in the morning, so it can be used as an appetizer at every meal. Salty Souffé, why haven't I thought of it before? It doesn’t have to be sweet. What a save! It was the “think outside the tray” attitude !
I don't remember my teacher's exact reaction after trying my salty Souffé. The only thing I could remember was that I did it. I upgraded and perfected the recipe that my old lady had taught me after years. I got very well shut eyed that day.
Put myself into uncomfortable situations, which means to improve myself, to not stop chasing my dream and to focus on myself and get qualified, do whatever it takes to keep myself upskill, that is an entrepreneur spirit.
Do you know what the most awesome feeling is for a 15 hour shift waiter? It’s knowing that tomorrow is a day off, the excitement of not having to set an alarm. So there was one thing I cherished above all else: the quiet mornings. I swear I will stab anything that wakes me up before noon.
LYN " Hey wake up, I'm home " - Lyn yelled out from the room
ME " Ahhh! I’m gonna kill him! "
It was really difficult for me to drag myself out of bed but I wanted to know what Lyn has been up to. It’s better to be good. And then, there it was - the unmistakable scent of croissants and coffee.
“ Surprise! ” Lyn said, his eyes twinkling. “I thought we could start the day with a little magic. Because life's too short for ordinary mornings. And we’ve been through a couple of difficult weeks, and we deserve warm croissants and good coffee”
I’ve learned that we should always be happy with small successes, because Lyn is someone who likes to watch a development.
Learning to appreciate your achievements little by little will give you the feeling of getting closer to success every day.
Suddenly Lyn's phone rang. On the other line, I don't know who he was talking to. But he jumped on the chair in happiness. It turned out that he used some money to print name cards and distribute them everywhere about the salty souffé I made. Today it was known by a non-profit organization and they wanted to invite us to a high-profile dessert event in District 1.
While I’m still confusing how the event would benefit us, Lyn sees it as a victory since our business card is working enough to get us a chance. He explained that at the event we would have a chance to meet famous owner restaurants in Saigon, and possible investors to invest in the store. For our first souffé shop.
Lyn comes up with seemingly impossible ways of promoting our business and networking. The one is his plan to meet Mr. Huy Tran who is a successful businessman and considered the most influential person in the Vietnamese dessert industry. Lyn wants to pitch our souffé idea to him at the event. While I am in disbelief, Lyn borrows fancy clothes with the help of a friend. Every step forward is a triumph. That night, we went to our first business event.
That night we arrived at the event early with one clear directive - approach Mr. Huy Tran. But we couldn't reach him, he was always surrounded by other businessmen and bodyguards in the V.I.P area. But where all hope was almost lost, we finally had a chance to pitch to Mr. Huy Tran at the gentlemen's room because that’s where we ran to him.
We insisted Mr.Huy Tran try a piece of Souffé that I had smuggled to the event. He agrees to taste my souffé.
– “ I will taste it, I like your entrepreneurial drive, and I have a feeling that it’s actually the only I’m gonna get out of here alive ” said Mr. Huy Tran
While all this sounds stupid, Mr.Huy Tran approves of our salty souffé idea, he asked for our name card and said he was eager to invest. That night was incredibly successful, perhaps for the first time I truly believed in the progress we had made.
With the passing of the months and Mr.Huy Tran’s help, we had our first cake shop opened and located in the center area - it’s called Little Soufflé. Our business blossomed like a well-risen souffé. Our dream has come true. Entrepreneurs like us weren’t aware that we were establishing SaiGon as the new center of souffé; we were just following our bliss, all under the crepuscular light of a dozen new bulbs. It felt meaningful and exciting, as if we were doing something important. Everything is as perfect as the first souffé my old lady made - soft, smooth and easy to swallow. But those days are a dim memory really soon. The world is often unkind to new creations…
It's 2020.
Just a little more and we could have it all. But the only thing predictable about life is its unpredictability.
Lyn got covid.
The government has shut down everything, roads are blocked, businesses are left in a daze. Of course Little Soufflé is no exception.
We have lost everything. Everything.
I climbed up the side of a hospital building so I could sit on the window ledge of Lyn’s room to be with him while he suffered from coronavirus. I sat here, looking at him, Lyn looked at me, we toasted for our last victory.
I sit in silence for so long, reminiscing about what we’ve been through together..
I laughed and I cried. Was it bad for a day in the life of an entrepreneur ?..
✵ ✵ ✵
PRINCIPLE 1
Tragedy is an inevitable but necessary factor for every will to rise in your life. A starting point that sparks your disciplines, desire to try and experience new challenges.
PRINCIPLE 2
Becoming an entrepreneur should never be a solitary journey. Collaboration helps you understand your own strengths and others. Trying to be ‘one-man-army’ might cause you to waste a lot of time and fall behind.
PRINCIPLE 3
Never stop sharing and learning from others. Learn to become a good listener and recognize your own shortcomings.
IN A NUTSHELL
How do I understand what defines a true entrepreneur ?
________
Hành trình khởi nghiệp và cái kết
Tôi ngưỡng mộ những người có thể đưa ra những ý tưởng cuộc sống một cách tức thì.
“Chúng ta gọi họ với cái tên gì nhỉ? Ah, những doanh nhân”. Khoa học đã chứng minh rằng tôi không phải là một doanh nhân ( dựa trên những ý tưởng tồi tệ và n lần đầu tư thất bại trong quá khứ ). Tôi nghĩ rằng mình hoàn toàn không có được năng lực của một người doanh nhân thật thụ, nhưng tôi muốn trở thành như họ dù chỉ một lần. Có lẽ để điều đó thành sự thật, tôi sẽ phải hóa thân thành Stan Lee và viết lên câu chuyện của riêng mình bằng từ rất nhiều Monsters, khoai tây chiên và vốn trí tưởng tượng phong phú. Cứ vậy đi, tôi sẽ tạo ra một câu chuyện mà trong đó tôi trở thành một doanh nhân, vậy ta hãy bắt đầu với một bi kịch.
Ai cũng biết cảm giác thua cuộc thật sự rất tệ, tuy vậy cảm giác chiến thắng thật sự cũng không tuyệt như bạn nghĩ đâu. Đúng vậy, tôi đang nói về bài bạc đấy. Không ai muốn thua cả, nhưng thành thật mà nói tôi đã thua khá nhiều rồi.
2019 là một năm khó nhằn, bởi toàn bộ tiền đã không cánh mà bay qua những trận cược. Nhưng trước khi tiếp tục, tản mạn một chút về bản thân. Tôi là thằng khôn chợ, có khả năng sỉ nhục người khác bằng cái nhếch môi, hay pha trò từ những lời nói và hành động khiếm nhã của mình. Tôi có sở thích giống những đứa trong giới giang hồ điển hình ở hầu hết mọi thời đại. Tôi khá là máu me cờ bạc, đó cũng là nơi mà tôi đã “đầu tư” hết tiền của mình ( và dĩ nhiên là mất tất cả ).
Không cần phải nói nhiều, tôi đã buộc phải đi phục vụ cho một quán ăn nhỏ để trang trải cuộc sống - trong một con hẻm cụt đâu đó ở Sài Gòn - đây là chỗ mà tôi xem như là nơi mình “ làm lại cuộc đời “. Tôi chôn chân ở cái quán này một thời gian. Không quá dài nhưng cũng đủ dài để biến tôi thành một đứa cổ hủ và thiếu niềm tin cuộc sống, nhưng những thứ đó được tôi che dấu một cách hoàn hảo bởi sự mỉa mai, bất cần một cách đầy phóng khoáng của mình.
Khách quan mà nói thì mỗi ngày tôi thức dậy trên một cái giường nhỏ, đi làm trên một con xe cũ ở nơi tôi được trả cái đồng lương ít ỏi, nhưng tôi vẫn luôn tự thưởng cho mình một món quà sau mỗi ca làm 15 tiếng - một chiếc bánh Souffé do chính tôi nướng.
Bà già tôi đã chỉ làm món bánh Souffé này, điều duy nhất tốt đẹp tôi có được trước khi bà đi mất khỏi cuộc đời tôi. Nhưng mà tôi biết, bạn sẽ không muốn nghe tiếp về người phụ nữ đó đâu, cái bạn cần nghe là về một chiếc bánh xốp mỏng, mịn được làm từ lòng đỏ và trắng trứng, đánh thật nhuyễn thành bông và từ rất nhiều tình yêu - một món bánh Souffé ngọt hoàn hảo. “ yeah boy! “ - cắn một miếng thôi là quá đủ để tôi tha thứ cho cái cuộc đời khốn khổ này.
Tôi ngồi một mình trong bốn bức tường tối tăm, nhai ngấu nghiến cái bánh thành từng mẫu nhỏ trong miệng bằng cái muỗng tôi dùng để ăn mì trước đó, nghĩ ngợi, “ liệu bao giờ mình mới thoát khỏi cảnh này? thoát khỏi cái cảnh địa ngục này…”.
Tôi thường được miêu tả là đứa thoải mái với sự trầm tư, hoặc được ví như những nhân vật đơn độc, thích làm việc một mình. Nhưng cuộc sống này lại rẽ sang hướng ngược lại ngay cả khi tôi không thích điều đó. Và việc từ chối thuận theo ý trời có thể khiến tôi đau khổ. Học nói lời tạm biệt với phần đó của cuộc đời và đón nhận những gì sắp đến - một người bạn đồng hành.
Tôi, một đứa bồi bàn chăm chỉ, sớm nhận ra mình đang giúp đỡ Lyn. Lyn là ai? Một cá thể ngây thơ, chưa từng làm bồi bàn bao giờ với khuôn mặt nam tính vừa được tuyển. Ông chủ của tôi nói tôi cần người giúp chạy bàn, nhưng tôi biết đó không phải là lý do, mà bởi khuôn mặt của Lyn sẽ thu hút nhiều thực khách nữ cô đơn tới ăn hơn. Quả là một chiến lược gia!
Tôi sớm phát hiện ra rằng Lyn chưa bao giờ làm việc chân tay một ngày nào trong đời. Cái “địa ngục” này ngày càng nóng hơn vì giờ tôi phải trở thành một mentor bất đắc dĩ cho một đứa chưa từng biết cách bưng khay hay thậm chí là xếp dĩa. Tôi ghét nó rất nhiều và vì rất nhiều lý do (có chúa mới biết vì sao hoặc có lẽ là vì khuôn mặt khó ưa của nó). Tôi có cảm giác như mình đang bị ông chủ đánh giá và so sánh sự xứng đáng của bản thân tôi với nó.
Tôi không ngần ngại cho nó biết rằng tôi thực sự không thích sự có mặt của nó ở đây. Nhưng nó luôn tỏ ra là người biết lắng nghe và hoàn toàn phớt lờ sự không thân thiện từ tôi. Điều này càng khiến tôi ghét nó hơn. Nó cố gắng nói chuyện với tôi sau quầy bếp bất cứ khi nào nó có thể, và điều duy nhất nó luôn nhận được là những câu quát như xối mỡ gà vào mặt
" Nói nghe, chúng ta sẽ không bao giờ là bạn. Tao không muốn kết bạn, và mày cũng nên như vậy, hiểu chưa!?”
Tôi lạnh lùng, trái tim sắt đá và không thân thiện. Tôi muốn nó biết rằng nó sẽ không thể can thiệp vào mối quan hệ này. Tôi vừa cười nhếch mép vừa bước đi, để lại nó một mình với sự im lặng. Thật là hả dạ mà.
Giữa khuya hôm đó, trên đường về nhà, tôi thấy thằng Lyn nằm co ro trong một góc nhỏ trên phố. Trời tối nhưng tôi vẫn nhận ra khuôn mặt của nó. Hóa ra nó là kẻ vô gia cư và không có nơi nào để đi.
– “ Qua chỗ tao ở đỡ đi…”
Chà, đây có thể là điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời tôi, nhưng biết đâu nó có thể tốt hơn nuôi một con chó. Đổi lại tôi sẽ bắt nó giặt đồ cho tôi, những suy nghĩ điên rồ kỳ lạ bằng cách nào đó cứ liên tục hiện lên trong đầu.
Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế từ năm 12 tuổi và tôi là người sống nội tâm nên không ưa khách đến thăm. Thế mà chỉ mới 5 phút thôi, tôi đã thấy nó nhai nhóp nhép mẫu Souffé còn sót lại trên bàn ăn, và nó quay sang
– “ Nói thật, đây là cái Souffé ngon nhất mà tao từng ăn! Tao nghĩ nếu nóng nó sẽ còn giòn ngon hơn nữa! ”
Hóa ra nó cũng giống tôi, mất tất cả từ những vụ làm ăn trước đây. Cha mẹ nó từ nó luôn và dọn ra nước ngoài sống. Biết điều đó khiến tôi cởi mở hơn với nó. Thế rồi cuộc trò chuyện vài phút không biết từ khi nào trở thành vài giờ, từ những kẻ xa lạ giờ hai đứa lại thân.
Hai thằng nảy sinh ý định kinh doanh sau khi thằng Lyn thấy được triển vọng ở món bánh Souffé của tôi, và chúng tôi quyết định xem liệu chúng tôi có thể làm gì để có số tiền khởi nghiệp, đây sẽ là cơ hội đổi đời. Cuộc đời tôi đã trả qua nhiều điều đáng thất vọng, và kết quả là tôi không tin những điều tốt đẹp có thể hoặc thậm chí sẽ xảy ra với mình; ngay cả khi nó đang xảy ra, tôi thường tin rằng nó sẽ sớm thất bại, điều này trái ngược với sự quan lạc quan của Lyn. Cuối cùng tôi thấy mình bị Lyn thuyết phục và hai chúng tôi hợp tác thực hiện một dự án kinh doanh mới.
Có nhớ tôi đã nói tôi là một đứa cổ hủ? Thật đấy. Tôi hiểu rõ thế mạnh của mình là gì và tôi mong muốn rằng bạn đồng hành của mình sẽ hành động và suy nghĩ như tôi. Từ đó vô hình trung tôi áp đặt cái lối suy nghĩ về việc người đó sẽ phải toàn diện những thứ họ làm y như tôi.
Sau một thời gian làm chạy bàn, tôi đã trở thành một đứa cực kì lười, hiếm khi nào chịu bước ra khỏi cái không gian an toàn của mình, điều này dẫn tới việc Lyn nó luôn nghĩ cách kéo tôi ra khỏi điều đó bởi những thứ nó nghĩ ra mà tôi không tài nào hiểu được. Một trong những điều đó là tôi phải làm một mẻ bánh Souffé nhỏ và mang tới biếu những người ở khu nhà tôi ăn thử. Một trong những căn tôi tới bữa đó của bà cô Chi - một người phụ nữ dân tộc ăn mặc rất phản cảm mặc dù bả đã ở cái tuổi xế chiều.
“ Bánh ngon ! Mà hơi ngọt nhỉ” - bả nói sau khi thử bánh của tôi, thật khó tin đó là phản ứng đầu tiên của bả, đoán xem ai rất là không hài lòng về lời góp ý đó nào
Sau một hồi nói chuyện thì chúng tôi biết được cô Chi đang làm chủ một dịch vụ dọn dẹp tại gia tên là “ChiTaskee” và bả cảm thấy khó hiểu khi nghe nói hai chúng tôi đang muốn kinh doanh làm bánh mà không một xu dính túi. Bả hỏi nếu muốn làm việc cho bả, bả sẽ trả tiền tươi, mắt thằng Lyn sáng rở sau khi nghe lời đề nghị của bả, nhưng với tôi thì không, chỉ bởi vì nó phả vở quá nhiều nguyên tắc đụng chạm tới cái tôi nhẹ cảm của tôi. Tôi đã từ chối lời đề nghị của bà Chi.
Bữa sau thằng Lyn cũng thuyết phục tôi rằng chúng tôi cần tiền để có thể nuôi dưỡng mong muốn kinh doanh về bánh. Sau đó chúng tôi lại trở lại phòng của bà Chi để xin lỗi và chấp nhận làm việc cho ả.
Bà Chi muốn xem tôi và thằng Lyn có làm việc nổi không. Bả khá ấn tượng với tôi nhưng không mấy với thằng Lyn vì tay chân nó lọng ngọng. Trong lúc thằng Lyn đang làm, bả nói nhỏ với tôi rằng thằng Lyn đang cản đường tôi, rằng tôi không nên làm việc chung với nó nữa. Tôi thật sự không tin nhưng sau khi thằng Lyn lạng quạng làm đổ đống chén đĩa, tôi dần dần nhận ra rằng bà Chi nói đúng về nó.
Mrs.Chi nói nhỏ vào tai tôi “ Mày là quả bóng, còn Lyn là một cục đá. Quả bóng bị cột vào hòn đá bởi một sợi dậy. Nó giữ mày lại và kéo mày xuống”
–“ Cắt sợi dây đi rồi quả bóng sẽ bay thật cao! ”
Tôi nhớ bữa đó là tối thứ 6 tại quán ăn, một trong những thực khách nữ ăn tối cùng bạn của bả. Bà ta nói rất nhiều trong khi đang nhai một miếng gà rõ to và cười khằng khặc. Tới khi nuốt thì mắc nghẹn và không thể thở được. Bạn đầu mọi người còn tưởng là bà ta đùa, nhưng sau đó mọi thứ trở nên nghiêm trọng khi mặt ả tái xanh. Tôi lúc đó đứng như tượng, thật sự không biết phải xử lý như thế nào khi mọi người cứ nhìn tôi như thể xin sự giúp đỡ. Ngay tại lúc đó thằng Lyn phóng ra từ trong bếp và đỡ bà ta dậy. Nó đứng phía sau và đặt tay vào bên hông người phụ nữ tôi nghiệp. Nó lấy đà và giật một cái thật mạnh để miếng gà văng ra từ trong miệng bà ta. Thật may, ả đã được cứu bởi sự nhanh trí của thằng Lyn.
Ngay tại lúc đó tôi đã nhận ra thế mạnh của thằng Lyn. Sự đáng giá của một người nên được công nhận bởi những gì họ làm được chứ không phải từ những thứ họ không thể. Sẽ có rất nhiều thứ tôi sẽ không thể tự làm một mình trên con đường thành công. Chúng tôi cần có nhau để hoàn thành ước mơ này. Vậy suy cho cùng, cả hai chúng tôi đều là quả bóng thôi.
Biết được đang có ý định bán bánh tự làm. Tôi được một tới người ăn ở quán gợi ý là nên đi chào bánh ở một tiệm cafe ở Bình Thạnh, có thể bánh của tôi sẽ có thêm được sự chú ý.
Bữa đó tôi và Lyn tới gặp chủ quán cafe ở một con đường nhỏ nhưng tấp nập, phải nói bà chủ là một người rất tệ về gu ăn mặc. Nhưng ả đã chê bánh của tôi không được đủ đẹp và thiếu sự sáng tạo. Thật sao, không được đủ đẹp? Trước hết là ả biết gì về đẹp chứ ? Đầu tóc thấy mà ghê mà còn nhận xét bánh của tôi ? Hay đây là cái tiêu chuẩn mới về cái đẹp mà cái xã hội này vừa đặt ra vậy? Thiệt hết nói nổi.
Bữa sau ở nhà, thằng Lyn hí hửng nói với tôi rằng nó vừa tìm được một cái lớp học trang trí bánh với giá rẻ như cho. Và nó đã lôi tôi đi học được cái lớp đó cho bằng được luôn chứ. Thật đáng khinh bỉ bản thân vì trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ chắc con mụ ở quán cafe có thể đã đúng về bánh của tôi.
Chưa dừng lại ở đó, ở lớp học có hai ả dạy làm bánh chảnh hết sức. Một lần nữa bánh của tôi bị chê với lời nhận xét “ thiếu sự sáng tạo” và đó cũng là bài tập về nhà của tôi, phải tạo ra một chiếc bánh sáng tạo. Tôi, với sự tự tôn “bé nhỏ” quyết tâm sẽ làm được, tôi nói với thằng Lyn rằng tôi sẽ không ngủ cho tới khi tôi làm được cái bánh đó.
Tối hôm đó, tôi vẫn chưa thể nào làm được một cái bánh mong muốn. Vừa lúc tôi nghe được tiếng chân thằng Lyn bước lên vội vã từ cái cầu thang gỗ cũ kĩ. Nó chắc sẽ thất vọng về tôi lắm.
“ Sao rồi anh bạn !? ” - Nó hỏi trong khi nhìn lên xuống bộ dạng thảm hại của tôi, quần áo dính đầy bột làm bánh, một mảng tạp dề thì bị cháy xém, tôi cá là nhìn tôi là một thằng đần.
“ Đừng hỏi ! Tao không làm được, tao không biết sáng tạo! ”
“ Thôi không sao, cứ làm như mày hay làm. Chắc đói rồi ha, tao có mang cơm chiên bên quán về nè ! ”
Thiệt tình mà nói với một đứa có cái tôi cao, thật khó chấp nhận việc người khác nói tôi không thể làm được cái gì, đằng này lại về cái bánh Souffé nữa chứ. Thật đáng xấu hổ, đúng là sự sỉ nhục mà!
TÔI “ Bữa nay ở quán sao ? ”
LYN “ Đông lắm. Có một cặp ăn chay trường tới ăn rồi chê ỏng ẹo, ông chủ bực lắm !”
TÔI “ Mà có chuyện gì !? ” - Tôi hỏi như thể mình quan tâm
LYN “ Tụi nó gọi món cháo, rồi chê mặn quá ấy mà ”
TÔI “ Mặn hả ? mặn ! Đúng rồi, nó cần phải mặn ! ” - Tôi la lên
Lyn “ Hả !? Nói gì vậy ? ” - Lyn nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Tôi bật dậy và chạy thật nhanh ra cái siêu thị gần nhà để lại sự khó hiểu trên mặt thằng Lyn. Trên đường đi tôi cứ ngẫm đi ngẫm lại những thứ tôi cần mua để chắc rằng tôi sẽ không sót thứ gì. Thằng Lyn đã lăn ra ngủ trên cái ghế sofa khi tôi trở về. Tội nghiệp nó, làm liên tục hai ca thay tôi vì nó muốn tôi dành đủ thời gian để hoàn thành xong món bánh trời đánh này. Tối nay thật dài, tôi bật lò nướng lên và quyết tâm sẽ hoàn thiện món bánh Souffé mới của mình.
Bữa sáng tiếp theo tại lớp học, tôi đã làm lại món bánh cho mọi người xem dưới sự giám sát của hai bà cô giáo. Tôi đã làm món bánh Souffé mặn với sự kết hợp giữa phô mai, thịt nguội và hành tây. Tôi đã làm vào buổi sáng, bởi người ta có thể dùng món Souffé mặn này cho khai vị tại mỗi bữa ăn cũng được. Nào giờ tôi cứ bị bó buộc rằng món Souffé phải ngọt, không ngờ hương vị của món nó có thể khác đi thế này chứ, sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn ?
Tôi thật sự không nhớ được phản ứng của bà cô giáo sau khi thử món Souffé mặn của tôi. Điều đó cũng không quan trọng, điều tôi nhớ nhất vẫn là tôi đã chứng minh rằng mình đã làm được. Tôi đã hoàn thiện công thức bánh mà bà già tôi để lại sau nhiều năm. Tối đó tôi đã có một giấc ngủ thật viên mãn.
Tôi nghĩ chính mình luôn là người tự hoài nghi bản thân. Chúng ta thường nhìn vào những thần tượng đâu đó và tự hỏi liệu bao giờ chúng ta sẽ được như họ. Nhưng chỉ khi ta giải phóng khỏi những suy nghĩ bó buộc đó, những điều không thể trở nên rõ ràng hơn, điều chúng ta muốn sẽ tới gần hơn!
Đặt bản thân mình vào những trường tình huống khó xử và không mong muốn. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là để cải thiện bản thân mình, để không ngừng đuổi theo giấc mơ của mình và tập trung vào bản thân, làm tất cả tôi có thể để có thể cải thiện kỹ năng của mình, đó là tinh thần của một doanh nhân.
Bạn có biết cái cảm giác sướng nhất của một người đi làm ca 15 tiếng là gì không? Đó là ngày mình không phải đi làm, cái cảm giác không phải đặt báo thức cho ngày mai. Đúng vậy, điều mà tôi mong muốn nhất: một buổi sáng yên tĩnh. Tôi thề sẽ xẻ thịt bất cứ thứ gì dám đánh thức tôi dậy vào buổi sáng.
LYN “ Hú, dậy đi, tao về rồi nè ” - thằng Lyn la lớn ngoài phòng khách
ME “ Ahhh, mình sẽ giết thằng trời đánh này ! ”
Thật khó để lê cái thân này ra khỏi giường vào ngày nghỉ của mình nhưng tôi rất muốn biết thằng Lyn có gì. Nó nên là một tin tốt lành không thì nó sẽ không xong với tôi đâu.
“ Coi nè ! ” thằng Lyn nói trong ánh mắt phấn khởi “ Hãy bắt đầu một ngày với một chút mới mẻ. Bởi đời này quá ngắn cho những buổi sáng tầm thường. Chúng ta đã có vài tuần khó khăn rồi và chúng ta xứng đáng có được thưởng những miếng bánh sừng trâu và một ly cafe thơm ngon ”
Tôi học được rằng chúng tôi nên biết tận hưởng những thành quả nhỏ bé, Lyn là một thằng thích nhìn sự phát triển của bản thân. Học cái cách trân trọng những thành tựu từng chút một, nó sẽ mang lại cái cảm giác gần hơn với thành công.
Tiếng chuông điện thoại của thằng Lyn reo lên. Tôi không biết ai bên phía đầu dây bên kia và đã nói gì với nó. Nhưng nó đã nhảy lên ghế trong sự vui sướng. Hóa ra nó đã dùng toàn bộ số tiền dành dụm của hai thằng để đi in danh thiếp rồi đi phát khắp nơi, nhắc về món bánh Souffé mặn của tôi nữa. Hôm nay có người đã để ý đến món bánh và muốn mời chúng tôi tới một sự kiện ẩm thực ở trung tâm. Tôi vẫn chưa thật sự hiểu cái sự kiện quái quỷ đó sẽ có lợi gì cho việc kinh doanh nhưng thằng Lyn đã xem đó như một chiến thắng to lớn bởi tờ danh thiếp đã mang về một cơ hội mới. Nó nói chúng tôi có thể sẽ được gặp rất nhiều chuyên gia ẩm thực và nhà đầu tư tại sự kiện đó, rất có thể sẽ có người muốn đầu tư cho cửa hàng bánh đầu tiên.
Thằng Lyn nó đã lên kế hoạch để gặp ông Huy Tran - người đang là một doanh nhân thành đạt và cũng là một trong những người có tầm ảnh hưởng lớn nhất về ẩm thực tráng miệng tại Việt Nam. Nó đã nghiên cứu từ lâu và nói chúng tôi phải gặp được ông ta và giới thiệu về món Souffé mặn của tôi. Tôi vẫn chưa thật sự tin cách đó sẽ hiệu quả, thì thằng Lyn đã gọi mấy đứa bạn để mượn quần áo đẹp cho chúng tôi đi sự kiện. Từ giờ mỗi bước đi sẽ là một bước đệm cho thành công của chúng tôi. Đêm đó, chúng tôi đã tới sự kiện doanh nhân đầu tiên của đời mình.
Chúng tôi đã tới thật sớm tại sự kiện với một kế hoạch rất rõ ràng - gặp cho bằng được ông Huy Tran. Nhưng chúng tôi không thể nào có cơ hội nói chuyện với ông ta, ông luôn được săn đón và vậy quanh bởi những doanh nhân khác và cả bảo vệ tại khu vực dành cho khách V.I.P. Khi mọi hy vọng gần như tan biến, chúng tôi cuối cùng cũng gặp được ông Huy Tran khi ổng đi vào nhà vệ sinh.
Chúng tôi đã nài nỉ ông Huy Tran thử cái bánh Souffé mà tôi đã giấu mang vào sự kiện. Ông ấy đã chịu nếm thử bánh của tôi.
“ Tôi sẽ thử bánh của các cậu, tôi thích sự nhiệt huyết doanh nhân các cậu có, và tôi có cảm giác tôi sẽ không còn sống ra khỏi đây nếu tôi không thử nhỉ ” - ông Huy Tran nói
Nghe có vẻ khó tin, nhưng ông Huy Tran thích bánh của tôi, ông hỏi danh thiếp của chúng tôi và nói rằng ông rất hứng thú để đầu tư. Tối đó quả thật tuyệt vời ngoài sức mong đợi, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác thật sự tin vào những kết quả từ những gì mà chúng tôi đang cố gắng.
Bằng sự giúp sức đầu tư ban đầu của ông Huy Tran, trong một khoản thời gian chúng tôi đã mở được cửa hàng bánh đầu tiên của mình tại khu vực trung tâm - chúng tôi đặt tên nó là Little Soufflé. Mong ước của chúng tôi đã thành sự thật. Việc kinh doanh của cửa hàng lên như diều gặp gió. Chúng tôi không hề biết rằng chúng tôi đang biến Sài Gòn thành trung tâm mới của Souffé; chúng tôi chỉ đang theo đuổi niềm hạnh phúc của mình. Cảm giác thật ý nghĩa và thú vị, như thể chúng tôi đang làm một điều gì đó quan trọng. Mọi thứ thuận lợi và hoàn hảo như chiếc bánh Souffé đầu tiên mà bà già tôi làm - mềm, mịn và dễ nuốt. Nhưng có lẽ niềm vui hiếm khi nào trọn vẹn. Cuộc đời này ít khoan dung cho những tấm chiếu mới…
Năm 2020.
Chỉ một chút nữa thôi chúng tôi nhường như sẽ có tất cả. Nhưng không gì có thể đoán trước được.
Lyn mắc covid.
Nhà nước đã cho đóng cửa tất cả, đường phố bị phong tỏa, các doanh nghiệp điêu đứng. Dĩ nhiên Little Soufflé của chúng tôi sẽ không ngoại lệ.
Chúng tôi thật sự đã mất tất cả. Tất cả mọi thứ.
Tôi leo lên cái cửa sổ của căn phòng mà thằng Lyn đang nằm bên trong cái bệnh viện dã chiến. Tôi ngồi đây, nhìn nó, nó nhìn tôi, cả hai đứa ăn mừng chiến thắng cuối cùng trong ánh mắt tiếc nuối.
Ngồi đây thật lâu, mọi kí ức trong một năm qua lại gợi về.
Tôi đã cười và tôi đã khóc. Có tệ quá không cho một ngày trong đời của những gã khởi nghiệp ?..
✵ ✵ ✵
BÀI HỌC 1
Bi kịch là một yếu tố bất đắc dĩ nhưng cần thiết cho mỗi ý chí vươn lên trong cuộc sống. Điểm khởi đầu cho sự kỉ luật, khơi dậy mong muốn thử và trải nghiệm những thử thách mới.
BÀI HỌC 2
Trở thành một doanh nhân không nên là một hành trình đơn độc. Hợp tác giúp ta hiểu được điểm mạnh của chính mình và của người khác. Cố gắng làm mọi thứ một mình có thể khiến bạn lãng phí rất nhiều thời gian và bị tụt lại phía sau.
BÀI HỌC 3
Không ngừng chia sẻ và học hỏi từ mọi người. Học để trở thành một người biết lắng nghe và hiểu những hạn chế của mình.
TÓM GỌN
Tôi hiểu thế nào là một doanh nhân thật sự ?